Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhPortalTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửiNgười gửiThời gian
Đôi điều đến các bạn Thu Jun 17, 2010 9:49 am
Mu online ^^! Wed Jun 16, 2010 2:49 pm
Cô gái "Cát" Sat Jun 05, 2010 12:09 pm
Tickerbar, một cách dễ dàng để có thêm thu nhập Tue May 11, 2010 9:03 am
Phần mềm học nghe tiếng Anh cực nhiều luôn Tue May 11, 2010 9:02 am
BẢN KẾ HOẠCH HỌP LỚP Thu Apr 29, 2010 9:03 pm
Bài tập ngữ pháp tiếng Anh cực nhiều, tải về thoải maíA Sat Apr 17, 2010 9:02 am
Thi thử chứng chỉ A, B, C, Đại học tiếng Anh online biết kết quả ngay Sat Apr 17, 2010 9:01 am
mọi người góp ý kiến nhé!!!! Fri Apr 16, 2010 9:47 pm
kỷ niệm bỏ quên.. Sun Apr 11, 2010 9:04 pm
Em à ! Em đang ở đâ u? Sun Apr 11, 2010 7:12 pm
Phải làm sao Sun Apr 04, 2010 9:03 pm
Bài tập nâng cao tiếng Anh lớp 6 đến 12 Wed Mar 24, 2010 12:01 pm
Thi thử toeic online biết kết quả ngay Wed Mar 24, 2010 12:00 pm

Share | 
 

 TRUYỆN NGẮN HAY: Tương kế tựu kế

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
KeHoangLuong
Admin

KeHoangLuong

Huy Chương : Huy chương VIP
Nam
Tổng số bài gửi : 1273
Age : 32
Đến từ : TRONG TÙ
Châm ngôn : CỐ Ý TÌM KHÔNG KHÔNG MÀ CÓ
VÔ TÂM TÌM CÓ CÓ MÀ KHÔNG
Cảnh báo vi phạm :
TRUYỆN NGẮN HAY: Tương kế tựu kế Left_bar_bleue13 / 10013 / 100TRUYỆN NGẮN HAY: Tương kế tựu kế Right_bar_bleue

Tâm trạng : TRUYỆN NGẮN HAY: Tương kế tựu kế JFBQ00155070130A
Vật Cưng : TRUYỆN NGẮN HAY: Tương kế tựu kế Turtle10
Trạng thái bản thân : Đôc thân
Cảm xúc cá nhân : TRUYỆN NGẮN HAY: Tương kế tựu kế Jx06
Registration date : 01/08/2008

TRUYỆN NGẮN HAY: Tương kế tựu kế _
Bài gửiTiêu đề: TRUYỆN NGẮN HAY: Tương kế tựu kế   TRUYỆN NGẮN HAY: Tương kế tựu kế Icon_minitimeSat Mar 14, 2009 4:38 pm



Sau một cơn đau tim, Léon Witehall được cho nghỉ việc, kèm một số tiền trợ cấp tương đối lớn. Chẳng gì thì trước đó, ông ta cũng giữ chức Phó giám đốc Công ty Liên doanh ôtô.

Bà Lonise vợ ông là một phụ nữ đẹp, tuổi mới ngoài bốn mươi. Bà tỏ ra rất thích mua sắm, trang trí nhà cửa. Đây là điểm bà thường xung khắc với chồng. Nhất là khi bà và Merwin Dumont - một kiến trúc sư rất có tình ý với bà - mỗi lần lên kế hoạch thay đổi cách bài trí, sắp xếp đồ đạc trong nhà đều bị Léon Witehall tìm cách phản đối.

- Ôi Merwin, em đến phát điên lên mất - Có lần, nằm trên giường của vị kiến trúc sư, Lonise không đừng được, thốt lên - Em không thể hiểu nổi tại sao nhà của em không bao giờ được sắp xếp, bày biện đúng như em mong muốn...

- Bình tĩnh nào, cưng của anh - Merwin tìm cách dỗ dành.

- Có cái gì không ổn ở đây, phải không Merwin? Hãy nói cho em biết đi...

Merwin cau mày:

- Trong tư cách một kiến trúc sư, anh sẵn sàng sắp xếp mọi thứ như ước muốn của em. Nhưng lão ta cứ phá vậy, biết làm sao được! Thực tình, lão ta chính là một thứ đồ vật bất hợp lý nhất, lạc lõng nhất ở nhà em...

- Quả đúng vậy - Lonise phụ họa - Em cũng không hiểu tại sao mình lại có thể chịu đựng được lâu đến vậy cái con người thấp lùn, ki kiệt, với cái đầu nhẵn thín như viên bi-a.

- Sự có mặt của lão ta bên cạnh em là một sự... bất lịch sự - Merwin đế vào.

- Nhưng mà biết làm thế nào - Lonise thở dài - Em không thể dễ dàng loại bỏ chồng em như một đồ vật vô dụng...

- Vả chăng... - Merwin giả bộ đăm chiêu suy tính.

- Sao cơ?

- Léon không được khỏe. Bác sĩ chẳng đã thông báo cho em biết, chỉ cần một cú sốc là lão có thể gặp nguy khốn kia mà...

- Vậy thì, vậy thì... ý anh muốn nói em phải làm cho lão thật sợ?

- À, ờ...

- Merwin, chẳng lẽ anh không có sáng kiến gì giúp em giải thoát sao?

- Có chứ cưng, nhưng đây là việc riêng của gia đình em...

- Merwin, hãy lắng nghe em nói này: Em cần có anh. Em không muốn sống mãi với lão già gàn dở ấy...

Gương mặt nhà kiến trúc trở nên rắn rỏi. Y ghé tai tình nhân nói nhỏ: "Có bao giờ em chứng kiến chiếc bóng điện rơi xuống đất không?".

Tối ấy, khi Léon đang ngồi trên ghế bành đọc sách thì vợ ông lẹ làng đi xuống bếp. Bà cầm một cái bóng điện cỡ 100 oát ném mạnh xuống nền nhà. Tiếng nổ nghe thật ghê rợn. Bà vừa ném vừa kêu thét lên.

- Có chuyện gì vậy - Léon bình tĩnh hỏi - Em đánh rớt cái cốc à?

Lonise bực bội trở về phòng khách, vừa đi vừa nói:

- Không, đó là cái bóng điện.

Nửa đêm, Lonise bất thần trở dậy, lay mạnh tay chồng.

- Gì thế? - Léon lầu bầu.

- Em nghe có tiếng động - Giọng Lonise khàn khàn - Hình như kẻ trộm đã đột nhập vào phòng dưới nhà...

- Anh thì chẳng nghe thấy gì đâu - Léon đáp ngắn gọn rồi úp mặt vào gối, tính bài ngủ tiếp.

- Em xin thề là em nghe thấy tiếng chúng ở phòng dưới.

Léon tức khí tung chăn ngồi dậy. Đoạn lão nhẹ nhàng mở cửa, bước ra hành lang, nói to: "Ai đấy?". Không có tiếng đáp trả. Lão lấy làm đắc ý, quay trở về phòng ngủ.

- Léon.

- Đã bảo là không có ai cả.

Không kìm được thất vọng, Lonise trở dậy, mò vào phòng khách và... gầm lên như một con mãnh thú.

Léon bấy giờ đã vào phòng ngủ, nghe vậy liền hỏi:

- Lonise, em gọi anh đấy à?

- Không - Lonise lạnh lùng đáp - Anh về phòng ngủ được rồi đấy.

Sớm hôm sau, với đôi mắt quầng thâm vì mất ngủ, bên chén trà nóng, Lonise đột nhiên quay sang hỏi chồng:

- Léon, anh còn giữ khẩu súng dài đấy chứ?

- Khẩu súng nào?

- Khẩu súng săn của anh ấy. Khẩu súng mà anh từng hạ gục một con nai rừng...

- À, ở trên tầng thượng. Em hỏi để làm gì vậy?

- Là em hỏi vậy. Không có gì đặc biệt đâu.

Chiều ấy, sau khi lục tìm được khẩu súng cũ, Lonise lắp đạn và xách súng xuống nhà dưới.

- Hãy nhìn tôi đây này - Bà hét lên, vừa hét vừa vung khẩu súng lên trước mặt chồng.

- Cẩn thận đấy - Léon nhắc.

- Em không nghĩ là nó có đạn - Lonise vừa nói vừa quay nòng súng về phía lò sưởi, bóp cò. Một tiếng đạn chát chúa vang lên, mảnh đạn bật ra, văng cả vào trán Léon. Léon lại bên vợ, nhẹ nhàng hỏi: "Em không sao chứ?".

- Không, em không hề hấn gì - Lonise cố kìm nén sự uất hận.

- Khẩu súng cổ lỗ sĩ này có đặc điểm là giật rất mạnh. Người sử dụng không biết cách có thể bị sai khớp vai...

- Đồ chết dẫm! - Lonise lầm bầm.

- Không ăn nhằm gì - Lonise thú nhận với tình nhân - Lão ta quả là thần kinh thép, không sợ gì hết.

- Em có chắc thế không?

- Vâng, đúng vậy. Lão không sợ, mà chỉ có vẻ xúc động lúc em bắn súng. Lão lo em bị thương.

- Vậy là lão còn yêu em đấy.

- Em không phủ nhận điều này.

- Vậy sao ta không tìm trong đó lời giải đáp.

- Anh bảo sao? Em không hiểu...

- Em hãy tưởng tượng: Nếu lão thấy em bị thương nặng, hoặc giả là chết, hẳn lão ấy sẽ bị sốc, có thể đột qụy là khác... Anh từng biết một người bạn mắc chứng yếu tim như Léon. Một hôm về nhà, anh ta thấy vợ nằm dài trên đất. Cô ấy uống thuốc ngủ tự tử. Anh chàng bị sốc trước cảnh tượng ấy, đã vỡ tim, chết ngay bên xác vợ.

- Nhưng làm thế nào để dựng lên cái chết?

- Thì chúng ta phải cùng nghĩ ra chứ sao.

Im lặng một lúc, chợt Lonise reo lên:

- Em nghĩ ra rồi.

- Thế nào?

- Em sẽ giả vờ... treo cổ tự tử

Sáng ấy, trước khi chuông đồng hồ báo thức reo nửa tiếng, Lonise bước xuống cầu thang và dừng lại ở phòng lớn, bên chiếc bàn làm việc kiểu cổ. Bà lấy giấy viết mấy dòng gửi chồng: "Anh Léon yêu quý! Hãy tha lỗi cho hành động đường đột này của em. Ba mươi năm qua kể từ ngày ta chung sống bên nhau, em đã được hưởng từ anh niềm hạnh phúc vô bờ bến. Nhưng trước việc sức khỏe anh ngày một xuống dốc, em không thể cầm lòng được. Càng không thể chịu được ý nghĩ là phải chứng kiến cảnh anh sẽ ra đi trước em. Em ước mong mình kết thúc cuộc đời ngay trong ngày hôm nay để khỏi phải chịu đựng nỗi đau lòng ấy. Hãy tha lỗi cho em, anh yêu nhé.

Anh sẽ thấy thi thể em dưới tầng hầm.

Vợ yêu của anh. Lonise".

Viết xong bức "chúc thư", Lonise cẩn thận gấp nhỏ tờ giấy và trở lên phòng. Bấy giờ Léon đang ngủ say, tiếng ngáy rền vang. Lonise đặt bức thư lên chiếc bụng bự của chồng, sao cho ông có thể nhìn thấy ngay khi tung chăn trở dậy. Đoạn, bà mở cửa xuống tầng hầm.

Trên đường xuống hầm, Lonise lấy ra một sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn, tết một cái nút ở đầu dây. Chợt nhớ ra mình còn quên một thứ, bà lên nhà, tìm cái ghế tựa. Dưới hầm, bà đặt cái ghế vào một vị trí ngay ngắn, đoạn trèo lên, buộc sợi thừng vào một cái xà rồi chui đầu qua cái nút tết của sợi dây.

Đứng kiễng chân, đầu nghẹo sang một bên, mắt lồi ra và lưỡi thè ra, Lonise thử làm đi làm lại thao tác của người chết vì treo cổ trong khi chờ Léon đến.

Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên. Chắc chắn là Léon đã tỉnh giấc. Quả y như rằng, ông vừa hấp tấp trở dậy vừa khàn khàn gọi tên vợ.

Nhanh như cắt, Lonise lấy lại tư thế chết chóc. Một tay bà nắm chặt sợi thừng đang vòng quanh cổ, lưỡi thè ra, mắt mở to hết cỡ.

Có tiếng bước chân vội vã, tiếng đồ đạc bị va đụng, rồi bất thần cánh cửa tầng hầm mở ra. Léon lanh lẹ bước xuống thang.

Léon đi vòng quanh cái ghế, nơi thân thể vợ ông đang bị treo lủng lẳng. Lonise tưởng như nghe thấy tiếng đập dữ dội trong lồng ngực ông. Bà hình dung trái tim ông đang đập mạnh đến độ có thể vỡ bung lồng ngực.

Một phút yên lặng, Léon chăm chú nhìn vợ, không một sự biểu cảm.

- Vậy là, vậy là... - Ông thốt lên khe khẽ.

Rồi ông mỉm cười một cách ý vị, cúi nhìn xuống đôi chân vợ.

- Đồ đốn mạt - Ông ta bất thần rít lên - Cô ta đã dẫm chân lên một trong những chiếc ghế tựa đẹp nhất của ta. Cô ta sẽ giết ta nếu như trông thấy ta có hành động tương tự vậy đối với chiếc ghế.

Lonise biết âm mưu của mình đã thất bại. Nhưng nếu vội vã thú nhận lúc này thì thật nực cười. Trong khi bà ta đang tính kế "giải thoát" cho mình thì nghe có tiếng động mạnh dưới chân. "Lão ấy đã đạp đổ chiếc ghế" - Bà giật mình hoảng hốt và nhận ra mình đã bị treo thực sự trên sợi dây.

- Giờ thì cô ta chẳng thể nào mắng chửi mình được nữa - Léon vừa nói vừa cười đắc chí.

- Léon - Lonise oằn oại, nghẹn ngào - Cởi bỏ sợi thừng ra cho em.

Léon giả bộ không nghe thấy gì, vừa quay lưng vừa lẩm nhẩm: "Phải báo cảnh sát mới được".

- Léon - Lonise cố cất tiếng gọi yếu ớt, đồng thời, bà căng hết sức để giữ cho sợi thừng không tiếp tục xiết vào cổ. Nhưng tất cả đều vô hiệu.

- Léon - Lonise cố kêu lên lần cuối cùng... Đôi dép đã tuột khỏi chân bà, rơi xuống đất. Toàn thân bà chới với trên không...

Bác sĩ Middlemard gỡ ống nghe ra, nói với Léon:

- Hoàn toàn không tin được, ông Léon ạ. Sau sự cố đau lòng như vậy đối với bà nhà, tôi cứ ngỡ sức khỏe ông sẽ tiến triển theo chiều hướng rất xấu. Vậy mà ngược lại.

- Ấy là vì tôi có được sự yên ổn và thanh thản, bác sĩ ạ - Léon vừa trả lời vừa cài lại khuy áo ngực - Đúng là, không gì có thể thay thế được sự thanh thản và yên ổn...
Về Đầu Trang Go down
http://www.petalia.org/Inspiration/tinhyeu.htm
 

TRUYỆN NGẮN HAY: Tương kế tựu kế

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: -‘๑’- Giao Lưu -‘๑’- :: Truyện tự sáng tác-
 
h123
Yh:oanvietit@gmail.com
line footer
 
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất